Trong khuôn viên yên bình của ngôi trường, cây bàng cổ thụ sừng sững đứng đó như một biểu tượng của sự trường tồn và sức sống mãnh liệt. Thân cây to lớn, thô ráp, những mảng vỏ xù xì trông như dấu ấn của thời gian khắc ghi lên nó. Gốc bàng lan rộng, những chiếc rễ ngoằn ngoèo ăn sâu vào lòng đất, mạnh mẽ ôm chặt đất mẹ, như muốn níu giữ một phần ký ức xưa cũ giữa dòng chảy không ngừng của thời gian. Mỗi lần ngước nhìn cây, tôi như cảm nhận được tiếng thì thầm từ những thế hệ học sinh đã đi qua, như thể cây đang kể lại những câu chuyện của quá khứ.
Tán lá của cây bàng xòe rộng như một chiếc ô khổng lồ, che chở cho cả khoảng sân rộng lớn. Lá bàng không chỉ xanh mướt mà còn dày đặc, tầng tầng lớp lớp đan xen, khiến ánh nắng mặt trời cũng phải e dè. Những ngày hè oi ả, cái nắng gay gắt của miền nhiệt đới dường như bị chặn lại bởi những tầng lá ấy, chỉ còn lại một không gian dịu mát, thoảng chút gió nhẹ mang theo hương đất nồng nàn. Trong không gian ấy, lũ học sinh chúng tôi vô tư cười đùa, ngồi tụm lại thành từng nhóm nhỏ để trò chuyện hay chơi những trò dân gian đơn giản mà vui nhộn.
Có một câu nói rằng: “Cây cối là sợi dây liên kết giữa quá khứ và hiện tại, là nhân chứng lặng lẽ của mọi đổi thay.” Cây bàng trước sân trường chính là nhân chứng ấy. Nó đã chứng kiến từng bước chân của những thế hệ học trò từ khi còn ngây ngô, bỡ ngỡ đến khi trưởng thành và rời xa. Dưới bóng cây, bao giấc mơ tuổi thơ đã được ươm mầm, bao câu chuyện ngây ngô đã được kể và bao nỗi niềm của tuổi học trò đã được sẻ chia.
Mùa hè là mùa cây bàng rực rỡ nhất. Không chỉ là sắc xanh của lá, mà còn là những chùm quả bàng nhỏ xíu treo lơ lửng trên cao, như những chiếc đèn lồng xinh xắn tô điểm cho tán cây. Nhưng rồi, mùa thu đến mang theo những cơn gió se lạnh, cây bàng dần chuyển mình. Những chiếc lá xanh ngả sang màu vàng cam, rồi đỏ rực như ngọn lửa cháy sáng giữa khoảng trời. Mỗi lần lá rụng, tôi đều cảm thấy lòng mình xao động, như thể thời gian đang thì thầm lời tạm biệt với những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất.
Khi đông về, cây bàng trút bỏ toàn bộ lá, chỉ còn trơ trụi cành khẳng khiu, vươn lên nền trời xám xịt. Thế nhưng, vẻ trần trụi ấy không làm cây mất đi sức hút. Ngược lại, nó như một biểu tượng của sự kiên cường, của sự chấp nhận đổi thay để chuẩn bị cho một khởi đầu mới. Và khi xuân đến, từ những cành cây khô khốc ấy, những chồi non lại bắt đầu bật lên, xanh mướt và căng đầy sức sống, báo hiệu một vòng tuần hoàn mới của sự sống đang bắt đầu.
Cây bàng không chỉ gắn liền với những kỷ niệm của riêng tôi mà còn là một phần không thể thiếu của ngôi trường, của mỗi thế hệ học trò. Hiện đại hơn, dưới gốc cây, chúng tôi thường mang theo sách điện tử hay máy tính bảng để đọc những cuốn sách yêu thích. Đôi lúc, chiếc loa Bluetooth nhỏ cũng vang lên những giai điệu nhẹ nhàng, hòa cùng tiếng gió xào xạc trên tán cây, tạo nên một không gian thư giãn tuyệt đối.
Như một câu thơ đã viết:
“Bóng cây che chở bao tháng ngày,
Rễ sâu ôm chặt đất nơi đây.
Kỷ niệm thơ ngây giờ còn đó,
Giấc mơ tuổi trẻ mãi trong tay.”
Với tôi, cây bàng không chỉ đơn thuần là một phần của cảnh quan mà còn là một người bạn, một người thầy, và là nơi lưu giữ những giấc mơ, những bài học không lời. Nó dạy tôi về sự bền bỉ, sự thích nghi trước những đổi thay của cuộc sống, và trên hết là sự lặng thầm cống hiến, che chở cho người khác. Khi rời xa mái trường, tôi biết hình ảnh cây bàng cổ thụ với tán lá xanh um và bóng mát dịu dàng sẽ mãi là ký ức đẹp nhất, là biểu tượng của tuổi thơ không thể nào quên.