Suy nghĩ của anh/chị về thông điệp tư tưởng được gợi ra từ chủ đề 'Ngày mai'?
Ngày mai… Hai tiếng ấy vang lên như một lời hứa hẹn, như một tín hiệu của hy vọng, nhưng đồng thời cũng là tấm màn bí ẩn khép lại tương lai trước mắt con người. Ai cũng có một ngày mai để trông đợi, để bước tới, để thay đổi, nhưng cũng có những ngày mai chỉ tồn tại như một ảo ảnh, khiến ta chông chênh giữa những khát khao chưa thành hình và nỗi sợ hãi mơ hồ. Ngày mai không chỉ là khái niệm thời gian, mà còn là hình tượng bao trùm lên mọi triết lý nhân sinh: hy vọng, ý chí, trách nhiệm và cả nỗi ám ảnh không tên về điều chưa biết.
Ngày mai là sự khởi đầu, nhưng cũng có thể là điểm kết thúc. Đối với người trẻ, ngày mai mang dáng vẻ của những giấc mơ lớn lao, những hoài bão dám vượt lên mọi giới hạn. Victor Hugo từng nói: “Tương lai thuộc về những người biết nhìn về phía trước và hành động ở hiện tại.” Như dòng sông luôn chảy, ngày mai không bao giờ chờ đợi. Nó chỉ thuộc về những ai đủ can đảm để nắm lấy nó, để đối diện với thách thức, để vượt qua sự lười biếng và trì hoãn, bởi từng khoảnh khắc của hôm nay chính là viên gạch nền tảng xây nên ngày mai ấy.
Tuy nhiên, không phải ai cũng dám sống vì ngày mai. Có những tâm hồn bị giam cầm bởi hiện tại, loay hoay trong cái vòng lẩn quẩn của nỗi lo âu và sự bất định. Trong vở kịch “Hồn Trương Ba, da hàng thịt” của Lưu Quang Vũ, nhân vật Hồn Trương Ba từng đau đáu trước câu hỏi: “Sống để làm gì, sống như thế nào?” Ngày mai, với ông, không chỉ là thời gian trôi qua mà còn là thước đo của ý nghĩa cuộc sống. Nếu hôm nay không được sống đúng nghĩa, ngày mai dù có đến cũng chỉ là bóng tối tiếp nối bóng tối, một chuỗi ngày trống rỗng và vô nghĩa. Sự hiện diện của ngày mai, vì thế, không đơn thuần là một món quà, mà còn là trách nhiệm mà mỗi người phải gánh vác.
Nhìn về lịch sử, “ngày mai” là ánh sáng mà dân tộc Việt Nam không ngừng vươn tới trong những tháng năm kháng chiến, đói nghèo, và tái thiết. Khi Bác Hồ từng nói: “Ngày mai đây là của các em,” lời nói ấy không chỉ là niềm tin mà còn là mệnh lệnh gửi tới các thế hệ mai sau. Ngày mai của một dân tộc được xây dựng bởi mồ hôi, nước mắt và cả máu của những con người hôm nay, như dòng chảy thời gian không bao giờ ngừng lại. Mỗi thế hệ là một cây cầu, đưa ngày mai từ mơ ước thành hiện thực.
Nhưng liệu ngày mai có thật sự tồn tại? Hay như Jean-Paul Sartre từng nói, tương lai chỉ bắt đầu khi con người ý thức được sức mạnh của hiện tại? Ngày mai không phải là một phép màu tự đến; nó chỉ có giá trị khi ta sống hết mình hôm nay, khi ta kiên định vượt qua mọi thất bại, khi ta không ngừng học hỏi và trưởng thành. Triết lý của Phật giáo cũng khuyên rằng: “Người khôn ngoan không chạy theo ngày mai, cũng không bám víu hôm qua, mà sống trọn vẹn ở hiện tại.” Song, chính việc sống tốt hôm nay là cách duy nhất để ngày mai thực sự ý nghĩa.
Ngày mai có thể là nguồn hy vọng, nhưng cũng là nguồn khổ đau. Trong văn học cổ điển, những nhân vật như Kiều của Nguyễn Du hay người chinh phụ trong “Chinh phụ ngâm” đều mang trong mình nỗi đau triền miên về một ngày mai không bao giờ tới. Kiều từng khắc khoải:
“Thuyền ai thấp thoáng bên sông,
Buồn trông ngọn nước mới trông hoa trôi.”
Ngày mai của nàng không phải là một khởi đầu mà là chuỗi ngày lặp lại bi kịch không lối thoát. Nhưng chính trong sự khắc nghiệt ấy, ngày mai cũng hé lộ một điều: con người có thể không thay đổi được số phận, nhưng có thể lựa chọn thái độ đối diện với nó.
Nếu cuộc sống là một hành trình, thì ngày mai chính là ngọn hải đăng soi sáng con đường. Nó nhắc nhở rằng con người, dù nhỏ bé đến đâu, vẫn có quyền mơ mộng, có quyền sửa chữa sai lầm, có quyền vươn tới điều tốt đẹp hơn. Nhà thơ người Mỹ Emily Dickinson từng viết: “Hy vọng là thứ có cánh, đậu trong tâm hồn và không bao giờ ngừng ca hát.” Ngày mai là biểu tượng cho hy vọng bất diệt ấy. Dẫu hôm nay có khó khăn thế nào, dẫu mọi cánh cửa dường như đều khép lại, chỉ cần ta còn tin tưởng vào ngày mai, ánh sáng sẽ không bao giờ tắt.
Trong cuộc sống hiện đại, khi con người bị cuốn vào vòng xoáy của tiền tài, danh vọng và áp lực, ngày mai dường như càng trở nên mờ nhạt. Có những người sống như thể ngày mai không bao giờ đến, tiêu hao hết năng lượng vì những niềm vui ngắn ngủi của hôm nay. Nhưng cũng có những người đánh đổi cả hôm nay để đổi lấy một ngày mai mơ hồ mà họ không bao giờ chạm tới. Làm sao để cân bằng giữa sống vì hiện tại và hướng tới tương lai? Có lẽ, câu trả lời nằm ở sự tỉnh thức. Biết rằng ngày mai là mục tiêu, nhưng không để nó đánh mất đi giá trị của phút giây hiện tại. Biết rằng tương lai nằm trong tay mình, nhưng cũng không tự giam cầm bản thân trong tham vọng.
Ngày mai, cuối cùng, không phải là đích đến mà là hành trình. Đó là lời mời gọi để ta dấn thân, để ta yêu thương, để ta sống thật sâu sắc từng khoảnh khắc. Trong dòng chảy của thời gian, ngày mai không ngừng đổi thay, nhưng điều duy nhất bất biến chính là ý chí và khát vọng của con người. Như ánh bình minh sau màn đêm dài, ngày mai luôn hứa hẹn, luôn đợi chờ, và luôn là động lực để ta vượt lên chính mình.