Bài thơ “Ta đi tới” của Tố Hữu, ra đời vào năm 1954 ngay sau chiến thắng Điện Biên Phủ, là một bản hùng ca đầy khí thế, đánh dấu một trong những thời khắc lịch sử rực rỡ nhất của dân tộc Việt Nam. Tác phẩm không chỉ là tiếng lòng tự hào của cả một dân tộc sau chiến thắng vĩ đại mà còn là tuyên ngôn về ý chí, khát vọng vươn lên của nhân dân trên hành trình xây dựng tương lai mới. Với giọng điệu hào sảng, giàu cảm xúc, bài thơ khắc họa chân thực tinh thần lạc quan, tự hào dân tộc và niềm tin mãnh liệt vào con đường cách mạng phía trước. Cấu trúc bài thơ có thể chia thành ba phần rõ ràng, mỗi phần mang một ý nghĩa riêng, song đều hòa quyện trong một dòng chảy hào hùng xuyên suốt.
Phần mở đầu bài thơ làm nổi bật khí thế dâng trào của dân tộc trong thời khắc chiến thắng. Với hình ảnh “ta đi tới”, Tố Hữu đã khắc họa bước chân mạnh mẽ, không ngừng nghỉ của con người Việt Nam trên con đường cách mạng. Điệp ngữ “ta đi tới” được lặp lại như một tuyên ngôn vang dội, khẳng định ý chí quật cường và tinh thần tiến công không gì cản phá được. Tâm thế “đi tới” ấy không chỉ của riêng nhà thơ mà còn là tinh thần chung của cả dân tộc, một dân tộc vừa bước ra từ khói lửa chiến tranh nhưng tràn đầy khát vọng vươn tới những điều lớn lao. Những câu thơ mở đầu cất lên như tiếng trống trận hào hùng:
“Ta đi tới, không ngừng, không nghỉ,
Sức ta nhiều, bước ta như sóng dậy!”
Những hình ảnh thơ không chỉ miêu tả sức mạnh vô biên của con người mà còn mở ra một không gian bao la, rộng lớn, nơi tinh thần đoàn kết của toàn dân tộc lan tỏa khắp mọi miền đất nước. Từ làng quê lam lũ đến các chiến trường ác liệt, tất cả đều hòa chung một nhịp đập, một ý chí. Qua đó, Tố Hữu khẳng định rằng dân tộc Việt Nam đã sẵn sàng tiến lên phía trước, vượt qua mọi thử thách để khẳng định vị thế của mình trên trường quốc tế.
Phần giữa bài thơ là khúc ca tự hào, ca ngợi chiến thắng Điện Biên Phủ - mốc son chói lọi trong lịch sử dân tộc. Chiến thắng này không chỉ là một chiến thắng quân sự mà còn là minh chứng cho sức mạnh đoàn kết và ý chí quật cường của nhân dân Việt Nam. Trong những câu thơ giàu nhịp điệu, Tố Hữu đã tái hiện chân thực không khí hào hùng của chiến trường năm xưa:
“Năm mươi sáu ngày đêm khoét núi ngủ hầm, mưa dầm cơm vắt,
Máu trộn bùn non!
Gan không núng, chí không mòn!”
Hình ảnh thơ chân thực đến mức khiến người đọc như cảm nhận được sự khốc liệt của chiến trường, những gian lao, hy sinh mà quân và dân ta phải trải qua. Từ những dòng thơ ấy, chiến thắng Điện Biên Phủ hiện lên như một bức tranh sử thi vĩ đại, nơi từng giọt mồ hôi, từng giọt máu đã góp phần tô thắm lá cờ độc lập. Không dừng lại ở đó, nhà thơ còn nhấn mạnh tầm vóc lịch sử của chiến thắng này, khi tiếng vang của nó lan xa khắp năm châu, làm chấn động cả địa cầu. Bằng cách khẳng định vai trò của Đảng trong sự nghiệp lãnh đạo cách mạng, Tố Hữu đã truyền tải niềm tin sâu sắc vào con đường phía trước, nơi mà lý tưởng cộng sản dẫn lối.
Phần cuối bài thơ mở ra một viễn cảnh tươi sáng, tràn đầy niềm hy vọng. Nếu phần đầu và phần giữa là bản hùng ca ca ngợi quá khứ và hiện tại, thì phần cuối là lời khẳng định niềm tin mãnh liệt vào tương lai. Tố Hữu đã vẽ nên bức tranh của một đất nước hòa bình, giàu mạnh, nơi “người cày có ruộng”, nơi mỗi con người đều được sống trong hạnh phúc. Những câu thơ cuối trở nên mềm mại hơn, dịu dàng hơn, như để chuyển tải sự thư thái, yên bình sau những ngày tháng gian khổ.
Hình ảnh đất nước hiện lên vừa lớn lao, vừa thiêng liêng, như một dòng sông vươ