“Cuộc đời không đo bằng số năm tháng ta sống, mà bằng những chuyến đi làm rung động tâm hồn.” Câu nói ấy, một lần tình cờ đọc được trong cuốn sách cũ, cứ thế nằm yên trong lòng tôi, đợi đến ngày vang lên như một lời thức tỉnh. Và chuyến đi đến Đà Lạt vào mùa hè năm ngoái, chuyến đi tưởng chừng bình dị ấy, đã khiến câu nói kia hóa thành chân lý, dẫn lối tôi bước vào một hành trình không chỉ khám phá cảnh sắc, mà còn chạm vào tầng sâu của tâm hồn.
Chúng tôi khởi hành từ khi thành phố còn say ngủ. Bầu trời xám nhạt, lặng thinh trong cái tĩnh lặng của buổi sớm mai, chỉ có ánh đèn đường vàng vọt rải đều trên mặt phố. Chiếc xe lăn bánh, đưa chúng tôi rời khỏi những ồn ào quen thuộc. Cảnh sắc hai bên đường chuyển mình dần dần, từ những dãy nhà san sát, đến những cánh đồng mênh mông trải dài tít tắp. Không khí mát lành ùa vào cửa sổ, mang theo mùi cỏ dại, mùi đất ẩm, khiến tôi có cảm giác như đang bước vào một bức tranh đồng quê của Léon Lhermitte – tĩnh tại nhưng đầy sức sống.
Con đường đến Đà Lạt là một khúc nhạc giao hưởng giữa thiên nhiên và cảm xúc. Xe chúng tôi uốn lượn qua những cung đèo mờ sương, nơi những rặng núi nối nhau như sóng, cao thấp trập trùng. Có khoảnh khắc, tôi nhìn thấy một đàn chim trời bay ngang qua thung lũng, cánh chúng chao nghiêng trong nắng sớm, tạo thành một đường nét đầy ngẫu hứng giữa không gian bao la. Một cảm giác vừa nhỏ bé, vừa thiêng liêng len lỏi trong lòng tôi – có lẽ đó chính là cách thiên nhiên nhắc nhở con người về sự khiêm nhường trước cái đẹp bất tận.
Đà Lạt hiện ra trước mắt tôi không phải bằng sự choáng ngợp của những thành phố lớn, mà bằng một vẻ đẹp dịu dàng, thanh khiết. Những con đường nhỏ rợp bóng thông, hai bên là hoa dã quỳ vàng rực, như dẫn lối vào một câu chuyện cổ tích. Hồ Xuân Hương, phẳng lặng như mặt gương khổng lồ, phản chiếu những ngọn đồi xanh thẳm và bầu trời lặng gió. Có cảm giác, nơi đây thời gian dường như đã ngừng trôi, để con người có thể tạm gác lại những lo toan, lắng nghe tiếng thì thầm của đất trời.
Buổi sáng đầu tiên ở Đà Lạt, tôi quyết định dậy thật sớm để đến đồi chè Cầu Đất ngắm bình minh. Cả không gian chìm trong sương mù dày đặc, những luống chè xanh mướt trải dài tít tắp như những dòng suối uốn lượn. Khi ánh mặt trời đầu tiên ló dạng, từng tia sáng xuyên qua màn sương, nhuộm vàng cả một vùng đất. Cảnh tượng ấy khiến tôi bất giác nhớ đến câu thơ của Nguyễn Du:
“Ngọn tiểu sơn trơ gan cùng tuế nguyệt,
Nghìn năm vẫn mơ màng trong sương khói.”
Đứng giữa khung cảnh ấy, tôi cảm thấy mình như một nhân vật lạc vào những trang thơ cổ. Nhưng Đà Lạt không chỉ là một bức tranh cổ điển. Đó còn là nơi người ta tìm thấy sự hiện đại len lỏi trong từng chi tiết nhỏ bé, những quán cà phê nghệ thuật, những khu vườn đầy sắc màu, nơi tuổi trẻ vẫn đắm mình trong những cuộc trò chuyện đầy khát khao.
Một buổi chiều, tôi ghé qua một quán cà phê nằm trên triền đồi. Ở đó, tôi tình cờ gặp một nghệ sĩ trẻ đang chơi đàn guitar. Anh ta hát những bài hát về tuổi trẻ, về những ước mơ dang dở nhưng không bao giờ mất đi. “Đà Lạt là nơi để người ta sống chậm lại, để kịp nhìn thấy bản thân mình trong gương của thiên nhiên,” anh nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy chất triết lý. Ngồi bên tách cà phê nóng, tôi lắng nghe từng nốt nhạc như nghe chính những suy tư của mình.
Ngày cuối cùng ở Đà Lạt, tôi ghé qua làng Cù Lần. Đó là một ngôi làng nhỏ nằm giữa rừng thông, nơi những con suối róc rách chảy qua, và những cây cầu treo lắc lư trong gió. Những đứa trẻ trong làng chơi đùa bên nhau, tiếng cười trong trẻo vang lên giữa không gian xanh mát. Tôi nhớ lại câu nói của một nhà văn: “Hạnh phúc thực sự không phải là tìm kiếm điều vĩ đại, mà là nhận ra vẻ đẹp trong những điều nhỏ bé nhất.” Đà Lạt đã dạy tôi điều đó.
Trở về sau chuyến đi, Đà Lạt không chỉ còn là một điểm đến trên bản đồ, mà đã trở thành một miền ký ức sống động trong tâm trí tôi. Như một bản nhạc không lời, nó vang lên mỗi khi tôi cần tìm sự yên bình. Và như nhà văn Nguyễn Tuân từng viết: “Đi để thấy đất trời rộng lớn, để lòng mình không bị những điều vụn vặt bó buộc.” Tôi đã đi, đã cảm nhận, và nhận ra rằng, đôi khi hành trình lớn nhất không nằm ở những bước chân, mà ở cách trái tim mình mở ra trước cuộc đời.