Khát vọng và động lực sống trong Hai đứa trẻ và Chí Phèo

Khát vọng chính là nguồn động lực có sức mạnh vô biên, tiềm tàng bên trong mỗi con người. Động lực này được thể hiện qua những hoạt động không ngơi nghỉ, để con người không bao giờ từ bỏ ước mơ, không bao giờ khuất phục trước hoàn cảnh. Anh (chị) hãy làm sáng tỏ ý kiến trên qua tác phẩm Hai đứa trẻ của Thạch Lam và Chí Phèo của Nam Cao.

Khát vọng là một nguồn động lực vô biên, không chỉ là động cơ thúc đẩy hành động mà còn là lửa thiêng sáng bừng trong tâm hồn mỗi con người. Đó là sức mạnh phi thường, tiềm tàng từ sâu trong bản thân, là ngọn đuốc soi sáng con đường, giúp con người không bao giờ từ bỏ ước mơ, không bao giờ khuất phục trước những nghịch cảnh và khó khăn. Khát vọng không phải chỉ là mong muốn đạt được điều gì đó lớn lao, mà đôi khi, đó chỉ là những ước mơ giản dị, những khát khao được sống, được yêu thương và tôn trọng. Dù cho bối cảnh, hoàn cảnh có tồi tệ đến đâu, khát vọng vẫn luôn là động lực vô hình đưa con người vượt qua chính mình, vươn lên từ những vũng lầy đen tối, chiến đấu đến cùng để chinh phục ước mơ. Những khát vọng đó, dù có khi nhỏ bé, nhưng cũng mang trong mình sức mạnh không thể tưởng tượng được, chính là biểu hiện của lòng kiên trì, của sức sống mãnh liệt không chịu khuất phục.

 

Tác phẩm “Hai đứa trẻ” của Thạch Lam là một minh chứng sâu sắc về sức mạnh của khát vọng trong bối cảnh nghèo đói và thiếu thốn. Liên và An, hai đứa trẻ lớn lên trong một thị trấn nghèo, thiếu thốn cả về vật chất lẫn tinh thần, nhưng bên trong chúng vẫn không thiếu đi những ước mơ giản dị nhưng mạnh mẽ. Dù chỉ là những đứa trẻ nghèo khó, mỗi buổi tối, hai chị em vẫn kiên nhẫn ngồi bán hàng, ngắm nhìn ánh sáng đèn đêm rực rỡ từ phố thị, và từ đó, những ước mơ về một cuộc sống tốt đẹp hơn bắt đầu nảy nở trong tâm hồn. Khát vọng trong tác phẩm không phải là một khát khao về vật chất hay quyền lực, mà là khát vọng về sự đổi thay, về một cuộc sống nơi niềm tin vào tương lai vẫn hiện hữu. Thạch Lam không hề lý giải quá chi tiết hay vẽ ra một tương lai đầy hứa hẹn cho Liên và An, nhưng qua những hành động giản dị của hai chị em, ông đã khắc họa được một hình ảnh của khát vọng bất khuất, luôn hướng về phía trước dù cho hoàn cảnh nghèo khó có đang vây quanh.

 

Bằng việc tập trung vào những chi tiết tưởng chừng như rất nhỏ trong đời sống của những đứa trẻ, Thạch Lam đã cho thấy khát vọng có thể là một điều gì đó vô hình, không thể chạm tay vào, nhưng lại có sức mạnh kéo con người ra khỏi bóng tối của nghèo đói, và luôn hướng đến những khát vọng giản đơn nhưng cao đẹp. Liên và An không có tiền, không có quyền lực, nhưng khát vọng của chúng là khát vọng của những con người mong muốn được sống trong một thế giới tươi đẹp hơn. Mặc dù cuộc sống quanh chúng vẫn tràn ngập những thiếu thốn và gian khó, khát vọng ấy vẫn giữ nguyên ngọn lửa sáng bừng, giúp chúng không bao giờ từ bỏ, không bao giờ khuất phục.

 

Ngược lại, trong “Chí Phèo” của Nam Cao, khát vọng của nhân vật Chí Phèo lại mang một sắc thái đau đớn, bi kịch hơn, vì trong đó, khát vọng không được đáp lại, không được xã hội thừa nhận, dẫn đến sự hủy diệt và tan vỡ. Chí Phèo, một con người từng có khát vọng trở thành một phần của xã hội, một con người lương thiện, nhưng bị xã hội vùi dập và bỏ rơi. Mặc dù Chí có khát vọng trở lại làm người lương thiện, sống một cuộc đời yêu thương, hòa nhập với cộng đồng, nhưng sự khép kín của xã hội đã tạo ra một bức tường vô hình, ngăn cản mọi khát vọng của anh. Mỗi lần Chí khao khát quay lại với chính mình, đều gặp phải sự phản kháng mãnh liệt từ xã hội, dẫn đến sự tha hóa của anh. Tuy nhiên, dù xã hội có tước đoạt hết hy vọng của Chí, trong anh vẫn không bao giờ mất đi một niềm khát khao cháy bỏng, một khát vọng mong muốn trở lại cuộc sống bình thường, mặc dù anh đã rơi vào tình trạng tuyệt vọng.

 

Cái chết của Chí Phèo không phải là sự kết thúc của khát vọng, mà là sự phản ánh bi thương của một con người bị xã hội đẩy vào bế tắc, khát vọng của anh dù không thành, nhưng vẫn là lời tố cáo mạnh mẽ đối với một xã hội bất công. Trong khi “Hai đứa trẻ” cho thấy khát vọng có thể giúp con người tiếp tục sống và hy vọng, thì “Chí Phèo” lại cho thấy khát vọng có thể bị giết chết bởi sự thiếu công bằng, sự tàn nhẫn của xã hội, khi con người không còn có cơ hội để thay đổi hay khôi phục lại bản thân. Tuy nhiên, chính cái bi kịch ấy lại làm nổi bật lên một chân lý sâu sắc về khát vọng: khát vọng của con người, dù có thể bị dập tắt, nhưng sẽ không bao giờ hoàn toàn chết đi. Khát vọng chính là một ngọn lửa trong tâm hồn mỗi con người, dù có thể bị gió dập tắt, nhưng vẫn âm ỉ cháy, vẫn thúc đẩy con người vươn lên, tìm cách thoát khỏi nghịch cảnh, dù cho con đường đó có thể dẫn đến bi kịch.

 

Qua đó, ta thấy rằng khát vọng không chỉ là động lực thúc đẩy con người trong cuộc sống, mà còn là một phần không thể thiếu trong bản chất của con người. Khát vọng có thể là những ước mơ nhỏ bé, giản dị như trong “Hai đứa trẻ” của Thạch Lam, hay có thể là những khát khao mãnh liệt, vĩ đại hơn nhưng lại gặp phải nghịch cảnh tàn khốc như trong “Chí Phèo” của Nam Cao. Dù là dạng nào, khát vọng vẫn luôn là động lực khiến con người không ngừng tiến lên, vượt qua chính mình và mọi khó khăn, nghịch cảnh. Nó chính là sự phản ánh của khát khao sống, khát khao tồn tại, khát khao tìm kiếm những giá trị nhân văn trong một thế giới đầy rẫy những bất công và tàn bạo. Vì vậy, khát vọng chính là một sức mạnh vô biên, luôn có mặt trong cuộc sống con người, luôn là động lực để con người vươn lên, không từ bỏ, không khuất phục trước bất kỳ hoàn cảnh nào.

Chia sẻ bài viết
Bạn cần phải đăng nhập để đăng bình luận
Top