Một lần trót xem nhật ký của bạn
Trong ký ức tôi, có những lần mắc sai lầm mà dù đã lâu trôi qua, dư âm của nó vẫn khiến lòng day dứt khôn nguôi. Một trong những lần như thế là ngày tôi trót đọc nhật ký của Linh, cô bạn thân thiết nhất của tôi. Đó là một kỷ niệm mà tôi không bao giờ quên, không chỉ vì nỗi hối hận khi lỡ bước vào thế giới riêng của người khác, mà còn vì nó khiến tôi trưởng thành hơn trong cách nhìn nhận về tình bạn, về sự tôn trọng và lòng tin giữa những con người.
Hôm ấy là một buổi chiều trời mưa, những cơn gió lạnh lẽo len qua ô cửa sổ lớp học. Chúng tôi vừa tan giờ học thêm, tôi nán lại dọn dẹp bàn ghế trong khi Linh vội vàng ra về để kịp đón em trai ở trường mẫu giáo. Trước khi đi, Linh chỉ kịp ném lại một câu nói bâng quơ: “Cậu giúp mình khóa ngăn bàn nhé!” Tôi gật đầu, không mảy may suy nghĩ. Nhưng khi mở ngăn bàn để kiểm tra, tôi phát hiện một quyển sổ nhỏ được đặt ngay ngắn bên trong.
Cuốn sổ ấy không có gì đặc biệt, chỉ là một quyển nhật ký bìa xanh giản dị, viền bìa có vài hình vẽ ngộ nghĩnh. Lẽ ra, tôi nên đóng ngăn bàn lại và không nghĩ gì thêm. Nhưng sự tò mò – thứ cảm giác mơ hồ mà chẳng ai muốn thừa nhận – đã níu tôi lại. Tôi cầm cuốn sổ lên, tay lật những trang giấy đầu tiên mà đầu óc vẫn tự trấn an: “Chỉ xem thử một chút thôi mà, chắc cũng không sao.”
Từng dòng chữ hiện ra trước mắt tôi như một thế giới khác, một thế giới chỉ thuộc về Linh. Đó là nơi cô bạn nhỏ nhẹ nhàng bộc bạch những suy nghĩ sâu kín nhất của mình, những điều mà cô chưa bao giờ nói ra, ngay cả với tôi. Linh viết về nỗi sợ thất bại trong học tập, về áp lực từ kỳ vọng của gia đình, và cả những tâm tư vụng dại của tuổi mới lớn. Tôi chợt nhận ra Linh cũng có những phút yếu lòng, những nỗi buồn chất chứa mà bề ngoài mạnh mẽ của cô chẳng bao giờ để lộ. Đặc biệt, có một đoạn khiến tôi không thể dứt mắt: Linh viết về một người bạn mà cô rất mến mộ – hóa ra đó chính là Duy, cậu bạn luôn ngồi ở bàn trên của chúng tôi.
Khi gấp cuốn sổ lại, tôi cảm thấy một cảm giác nặng nề chưa từng có. Ban đầu là sự hồi hộp xen lẫn thích thú vì biết được những điều mà tôi nghĩ mình “không nên biết.” Nhưng rồi, sự day dứt len lỏi dần vào lòng. Tôi nhận ra mình đã vượt qua ranh giới của sự tôn trọng. Nhật ký không phải là thứ để bất kỳ ai khác đọc, nó là nơi một con người đối thoại với chính mình, một lãnh địa riêng mà chỉ chủ nhân mới được phép bước vào.
Những ngày sau đó, mỗi lần gặp Linh, tôi đều không thể thoải mái như trước. Mỗi câu nói, mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười của Linh dường như khiến tôi nhớ lại những dòng nhật ký kia. Lòng tôi ngổn ngang, vừa thương bạn vừa tự trách mình. Tôi sợ rằng mình đã làm tổn thương Linh, dù cô không hề hay biết chuyện gì đã xảy ra.
Cuối cùng, tôi quyết định phải nói ra sự thật. Một buổi chiều tan học, khi chỉ còn hai đứa ở lại lớp, tôi lấy hết dũng khí thú nhận với Linh rằng mình đã đọc nhật ký của cô. Linh lặng người nhìn tôi, ánh mắt thoáng qua một chút bất ngờ, một chút thất vọng, nhưng không hề giận dữ như tôi lo sợ. Sau một hồi im lặng, Linh cười nhẹ, nói: “Cậu làm mình buồn thật đấy. Nhưng nếu điều đó khiến cậu hiểu mình hơn, thì mình tha thứ.”
Đó là một câu nói mà tôi không bao giờ quên. Linh không trách mắng, không quay lưng lại với tôi. Nhưng chính sự bao dung ấy lại khiến tôi càng cảm thấy xấu hổ. Từ đó, tôi học được một bài học lớn: sự tò mò đôi khi là khởi nguồn của những sai lầm lớn nhất. Thế giới riêng tư của mỗi người là điều thiêng liêng và cần được tôn trọng, dù là trong tình bạn, tình thân hay bất kỳ mối quan hệ nào khác.
Giờ đây, mỗi khi nhớ lại chuyện ấy, tôi không chỉ nhớ về một lần lầm lỗi, mà còn nhớ về bài học quý giá đã giúp tôi trưởng thành. Linh đã dạy tôi thế nào là sự bao dung, và bản thân tôi đã học cách giữ gìn niềm tin, thứ mà một khi đánh mất, sẽ chẳng bao giờ lấy lại được vẹn nguyên.