Nhân vật cô Hiền trong truyện "Một người Hà Nội" của nhà văn Nguyễn Khải là một hình tượng nhân vật phức tạp, mang đậm dấu ấn của con người Hà Nội, vừa hiện đại, vừa truyền thống, vừa mang trong mình những nét tâm lý sâu sắc. Truyện ngắn này là một tác phẩm phản ánh những suy tư, mối quan hệ và những giá trị xã hội của con người Hà Nội trong bối cảnh đất nước chuyển mình sau chiến tranh.
Truyện ngắn "Một người Hà Nội" được viết trong giai đoạn đầu những năm 1980, khi xã hội Việt Nam sau chiến tranh đang phải đối mặt với rất nhiều thử thách trong việc xây dựng và phát triển đất nước. Cô Hiền là một người phụ nữ Hà Nội sống giữa những khó khăn, trong một xã hội có nhiều biến động, nhưng vẫn giữ vững được những giá trị truyền thống của người Hà Nội.
Trong tác phẩm, cô Hiền là người mẹ đơn thân, sống trong một căn nhà nhỏ giữa lòng thủ đô. Cô sống khá giản dị nhưng cũng rất tự trọng, giữ được một phong thái điềm đạm, hiền lành nhưng cũng đầy kiên cường. Nhân vật này là biểu tượng của những người phụ nữ Hà Nội trong thời kỳ chuyển giao, những người vừa phải đấu tranh để giữ gìn bản sắc văn hóa, vừa phải tìm cách hòa nhập với một xã hội đang thay đổi mạnh mẽ.
Cô Hiền là hình mẫu của những người con gái Hà Nội xưa, tinh tế, có chiều sâu trong tâm hồn và rất nhạy cảm với những thay đổi của xã hội xung quanh. Cô yêu Hà Nội, không chỉ vì vẻ đẹp của thành phố này, mà còn vì những giá trị văn hóa, lịch sử, những mối quan hệ gắn bó chặt chẽ với nơi đây.
Tình yêu Hà Nội của cô Hiền không phải là sự yêu mến hời hợt, mà là một tình yêu sâu sắc, gắn liền với những kỷ niệm, những ký ức khó quên. Đặc biệt, trong bối cảnh sau chiến tranh, khi thành phố đang đối diện với sự mất mát, khó khăn, cô Hiền vẫn giữ vững niềm tin vào những giá trị đẹp của Hà Nội, điều đó thể hiện sự kiên cường, nhẫn nại và tình yêu thương vô bờ của cô đối với mảnh đất này.
Cô Hiền là một người mẹ có trách nhiệm, luôn lo lắng và yêu thương con cái hết mực. Tuy nhiên, cô cũng có những lo âu riêng về tương lai của con mình trong một xã hội đang biến chuyển. Cô hiểu rằng con mình sẽ phải đối mặt với những thách thức không nhỏ khi trưởng thành trong một môi trường đầy biến động, nhưng cô không thể làm gì nhiều hơn ngoài việc dạy cho con cái những bài học về sự tự lập, lòng kiên nhẫn và phẩm giá của một con người.
Mối quan hệ giữa cô Hiền và con cái của cô rất đặc biệt. Cô là người mẹ không chỉ chăm sóc mà còn là người bạn, người thầy của các con. Trong khi cô không thể giúp con vượt qua hết những khó khăn, thì
Tác phẩm: Thuốc
Tác giả: Lỗ Tấn (1881-1936)
Năm sáng tác: 1919
Thể loại: Truyện ngắn hiện thực, phê phán xã hội
Lỗ Tấn là một trong những nhà văn hiện đại lớn của Trung Quốc, ông không chỉ được biết đến là người khai sáng văn học hiện đại mà còn là người có tư tưởng tiến bộ, luôn đấu tranh mạnh mẽ chống lại những phong tục, tập quán lạc hậu và bảo thủ. Tác phẩm Thuốc được viết vào năm 1919, trong một bối cảnh xã hội Trung Quốc đầy biến động khi những tư tưởng cách mạng và tiến bộ bắt đầu nhen nhóm sau nhiều năm chịu sự thống trị của các thế lực phong kiến và thực dân phương Tây.
Trong truyện ngắn Thuốc, Lỗ Tấn đã sử dụng một câu chuyện tưởng chừng như đơn giản để phê phán sâu sắc những mê tín dị đoan, sự trì trệ và hủ bại của xã hội Trung Quốc đầu thế kỷ XX. Tác phẩm phản ánh sự bất công, khốn khó của những người dân nghèo, đồng thời chỉ trích những hủ tục khiến cho xã hội không thể tiến bộ.
Truyện ngắn Thuốc diễn ra trong một ngôi làng nhỏ tại Trung Quốc vào đầu thế kỷ XX, khi xã hội đang có những chuyển biến lớn. Câu chuyện xoay quanh một gia đình nghèo với những nhân vật chính là anh chàng Tiểu Tửu, cô Xuân Hương, và người chồng của cô là Ngô Tiểu Thuần.
Ngô Tiểu Thuần bị mắc bệnh lao (phong hủi) và là một trong những người dân nghèo, chưa được tiếp cận với những phương pháp chữa trị hiện đại. Trong bối cảnh đó, người dân trong làng đã tìm đến một phương thuốc kỳ lạ, mà họ tin rằng sẽ có thể chữa khỏi bệnh lao: một loại thuốc làm từ máu người chết, cụ thể là máu của một người bị xử án.
Một ngày, Xuân Hương, vợ của Ngô Tiểu Thuần, đã quyết định mua thuốc này cho chồng với hy vọng cứu sống anh. Tuy nhiên, sau khi uống thuốc, Ngô Tiểu Thuần không những không khỏi bệnh mà còn tử vong. Cái chết của anh trở thành biểu tượng cho những niềm tin sai lầm và mê tín dị đoan trong xã hội. Truyện kết thúc với sự thất vọng và chua chát, khi một trong những người liên quan đến việc bán thuốc – một nhân vật có vẻ là người tốt – lại chính là người giúp thúc đẩy sự mê tín này.
1. Ngô Tiểu Thuần
Ngô Tiểu Thuần là một nhân vật trung tâm trong truyện, anh là người mắc bệnh lao và không có khả năng chữa trị. Mặc dù xã hội hiện tại không có những phương pháp y học hiện đại, nhưng Tiểu Thuần lại hoàn toàn tin tưởng vào các phương thuốc kỳ lạ, mê tín mà không nghi ngờ gì về sự hiệu quả của nó.
Thông qua nhân vật Ngô Tiểu Thuần, Lỗ Tấn muốn thể hiện sự nghèo khổ và u mê của tầng lớp nhân dân trong xã hội phong kiến, nơi mà những niềm tin không có cơ sở lại được coi trọng hơn cả lý trí và khoa học. Hình ảnh Ngô Tiểu Thuần cũng phản ánh tình trạng con người bị mắc kẹt trong những tư tưởng lỗi thời và không có khả năng tự cứu lấy mình.
2. Xuân Hương
Xuân Hương là người vợ yêu thương chồng, nhưng cũng mang trong mình sự khờ dại, mê tín. Cô đã đi mua thuốc mà không một chút nghi ngờ về tác dụng của nó. Cô thể hiện hình ảnh của một người phụ nữ bị xã hội và hoàn cảnh đẩy vào tình thế bế tắc, không có đủ hiểu biết và tự chủ để thoát khỏi vòng luẩn quẩn của những tín ngưỡng sai lầm.
Xuân Hương cũng là một nhân vật đại diện cho những người phụ nữ trong xã hội Trung Quốc đương thời, họ chịu ảnh hưởng nặng nề của những phong tục lạc hậu và thiếu thốn thông tin. Hành động của Xuân Hương mang đậm tính chất tình cảm, nhưng lại không đủ sự sáng suốt để lựa chọn đúng đắn cho người chồng đang mắc bệnh hiểm nghèo.
3. Tiểu Tửu
Tiểu Tửu là một trong những nhân vật phản diện trong tác phẩm. Anh là người bán thuốc và thuyết phục Xuân Hương mua thuốc cho chồng. Tiểu Tửu không chỉ là người làm ăn mưu lợi từ sự mê tín của dân làng, mà còn đại diện cho những kẻ lợi dụng sự ngu muội của người dân để trục lợi.
Tiểu Tửu có thể được xem là hiện thân của những thế lực xấu xa, những người lừa dối và xúi giục dân chúng đi vào con đường sai lầm. Hắn không quan tâm đến số phận của những người mà hắn lợi dụng, mà chỉ nghĩ đến lợi ích cá nhân.
1. Sự mê tín dị đoan
Mê tín dị đoan là một trong những chủ đề xuyên suốt trong tác phẩm. Câu chuyện về chiếc thuốc làm từ máu người chết là biểu tượng của những tín ngưỡng sai lầm đã ăn sâu vào xã hội Trung Quốc đương thời. Lỗ Tấn muốn thông qua hình ảnh này để lên án những hành vi mê tín, thiếu hiểu biết và khuyến khích sự cuồng tín của con người. Người dân trong câu chuyện không tin vào khoa học hay những phương pháp điều trị hợp lý mà chỉ tin vào những điều kỳ lạ, không có cơ sở.
Điều này thể hiện sự lạc hậu của xã hội Trung Quốc lúc bấy giờ, một xã hội mà người dân, đặc biệt là tầng lớp nghèo khó, không thể tiếp cận với những kiến thức tiến bộ và thay vào đó, lại bị cuốn vào vòng xoáy của những niềm tin thiếu căn cứ.
2. Tình trạng nghèo đói và thiếu hiểu biết
Trong Thuốc, tình trạng nghèo đói của các nhân vật là một yếu tố quan trọng. Xuân Hương và Tiểu Thuần đều là những người nghèo, sống trong một xã hội không có đủ phương tiện chữa bệnh, không có các bác sĩ giỏi hay các phương pháp điều trị hiện đại. Chính sự thiếu thốn này khiến họ phải tìm đến những phương thuốc kỳ lạ, chỉ mang lại cái chết cho Tiểu Thuần.
Bức tranh nghèo đói, cùng với sự thiếu hiểu biết, là một thông điệp mạnh mẽ mà Lỗ Tấn muốn gửi gắm. Đây chính là cái vòng luẩn quẩn mà người dân nghèo phải sống trong đó – một xã hội thiếu kiến thức, thiếu cơ hội và bị bóp nghẹt bởi những thế lực phong kiến và thực dân.
3. Chỉ trích những thế lực xấu trong xã hội
Tiểu Tửu, người bán thuốc, là hình ảnh của một thế lực xấu trong xã hội. Không chỉ đơn giản là một người làm ăn, Tiểu Tửu còn lợi dụng sự khờ dại của người dân, kiếm lợi từ sự ngu muội của họ. Lỗ Tấn muốn phản ánh những kẻ xấu xa trong xã hội, những người lợi dụng tình trạng bế tắc của xã hội để trục lợi.
Lỗ Tấn phê phán sâu sắc những người không có lương tâm, những kẻ mưu lợi trên nỗi đau của người khác, và đặc biệt là sự thiếu trách nhiệm trong việc đem lại những phương thuốc mê tín, nguy hiểm cho những người đang cần giúp đỡ.
1. Tự sự ngắn gọn nhưng sâu sắc
Lỗ Tấn sử dụng lối viết ngắn gọn, cô đọng, nhưng lại chứa đựng những suy tư sâu sắc. Truyện không dài dòng, mà đi thẳng vào vấn đề, phản ánh một cách tinh tế và sâu sắc những vấn đề xã hội. Lối viết này giúp tác phẩm dễ tiếp cận và gây ấn tượng mạnh mẽ đối với người đọc.
2. Biểu tượng và hình ảnh giàu ý nghĩa
Trong tác phẩm, những hình ảnh như thuốc làm từ máu người chết và cái chết của Tiểu Thuần đều là những biểu tượng cho những điều sai lầm và sự mê tín trong xã hội. Những hình ảnh này không chỉ phản ánh sự tăm tối của xã hội, mà còn là lời cảnh tỉnh đối với mọi người về những hiểm họa của việc sống trong sự lừa dối.
Tác phẩm Thuốc của Lỗ Tấn là một bức tranh hiện thực sâu sắc về xã hội Trung Quốc đầu thế kỷ XX, phản ánh rõ nét sự lạc hậu, mê tín và nghèo khổ của người dân. Qua đó, Lỗ Tấn không chỉ lên án những thói hư tật xấu mà còn thể hiện sự mâu thuẫn giữa cái cũ và cái mới trong xã hội đương thời. Tác phẩm này vẫn còn nguyên giá trị và là một lời nhắc nhở đối với xã hội hiện đại về tầm quan trọng của khoa học và sự tiến bộ trong việc giải quyết các vấn đề xã hội.
Tài liệu tham khảo thêm các tài liệu học tập văn học 12 Tại đây