Lưu Trọng Lư (1912-1991) là một trong những nhà thơ nổi bật nhất trong phong trào Thơ Mới, người đã có công lớn trong việc mở ra một trang mới cho thi ca Việt Nam. Thơ ông không chỉ mang đậm chất lãng mạn mà còn thấm đẫm tính triết lý, thể hiện những suy tư sâu sắc về cuộc sống, con người và thiên nhiên. Chính vì vậy, những tác phẩm của ông không chỉ có giá trị về mặt nghệ thuật mà còn có giá trị về mặt tư tưởng.
Bài thơ “Tiếng thu" ra đời vào năm 1939, trong bối cảnh đất nước đang trải qua những biến động lớn. Tuy nhiên, bài thơ không trực tiếp phản ánh hoàn cảnh xã hội mà lại xoáy sâu vào nội tâm con người, vào những cảm xúc tinh tế và những suy tư về thời gian, sự vô thường của cuộc sống. Mùa thu trong “Tiếng thu"không đơn thuần là cảnh sắc thiên nhiên, mà là một hình ảnh ẩn dụ về sự thay đổi, sự chia ly và những điều không thể nắm bắt trong dòng chảy vô tận của thời gian.
Ngay từ những câu đầu tiên, Lưu Trọng Lư đã khéo léo đưa người đọc vào không gian mùa thu không chỉ qua hình ảnh mà còn qua âm thanh — âm thanh của sự “thổn thức", của những cảm xúc chưa thể bày tỏ, của thời gian trôi qua mà không thể níu giữ lại:
“Em không nghe mùa thu
Dưới trăng mờ thổn thức?"
Ánh trăng mờ trong câu thơ này không chỉ là ánh sáng dịu dàng của mùa thu mà là hình ảnh tượng trưng cho những cảm xúc khó nắm bắt. Trăng mờ phản ánh sự mơ hồ, sự thiếu vắng trong tâm hồn, một cảm giác vừa gần gũi vừa xa xôi. Từ “thổn thức" không chỉ gợi lên sự lo âu, mà còn mang trong mình nỗi niềm không lời, như thể con người đang lắng nghe những tiếng gọi từ một miền ký ức đã lùi xa. Mùa thu, trong cái nhìn của Lưu Trọng Lư, không chỉ là sự thay đổi của thiên nhiên mà là một mùa của những cảm xúc dạt dào, đầy tiếc nuối và khắc khoải. Đây không phải là mùa của sự hoàn hảo, mà là mùa của sự mong manh, như một chiếc lá vàng rơi trong im lặng.
Bài thơ tiếp tục khai thác những cảm xúc rạo rực, không chỉ của thiên nhiên mà còn của con người trong mùa thu, khi những ký ức, những nỗi niềm chưa được thể hiện ra ngoài:
“Em không nghe rạo rực
Hình ảnh kẻ chinh phu
Trong lòng người cô phụ?"
Cảm giác “rạo rực" không chỉ là sự xao động của thiên nhiên mà là sự xao xuyến trong tâm hồn con người, đặc biệt là trong bối cảnh của những chia ly “Kẻ chinh phu" ra đi, người “cô phụ" ở lại — đó là hình ảnh đặc trưng của sự chia ly, của nỗi cô đơn trong mùa thu. Tuy không nói thẳng, nhưng sự chia ly giữa kẻ ra đi và người ở lại là một thông điệp mạnh mẽ về tình yêu và sự chờ đợi. Hình ảnh người phụ nữ ngóng trông, đợi chờ và đau đáu trong nỗi nhớ nhung gợi lên sự bất lực, sự trống vắng trong lòng khi mùa thu đến.
Hình ảnh “kẻ chinh phu" cũng có thể hiểu như một biểu tượng của những con người đi tìm lý tưởng, đi tìm cuộc sống, và trong hành trình đó, họ bỏ lại phía sau những người yêu thương. Mùa thu với nỗi khắc khoải ấy không chỉ là mùa của chia ly trong chiến tranh, mà là mùa của sự tạm biệt trong tình yêu, là mùa của những cuộc ra đi không thể quay lại.
Lưu Trọng Lư đã rất tinh tế khi sử dụng những hình ảnh của mùa thu để khắc họa sự chuyển biến của thời gian, sự tàn phai và kết thúc của mọi thứ. Những tiếng xào xạc của lá vàng, hình ảnh con nai ngơ ngác, tất cả đều mang trong mình thông điệp về sự vô thường của cuộc sống:
“Em không nghe từng thu
Lúa thu kheo xào xạc,
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô?"
Tiếng “xào xạc" của lá vàng khô không chỉ là âm thanh đặc trưng của mùa thu mà còn là âm thanh của sự kết thúc, của sự suy tàn. Lá vàng không còn xanh tươi, lúa thu đã chín, mùa màng đã kết thúc. “Con nai vàng ngơ ngác" là hình ảnh của sự bỡ ngỡ, của sự lạc lõng, một tâm hồn đang đối diện với sự thay đổi của thế giới xung quanh. Hình ảnh này không chỉ là biểu tượng của sự tàn phai mà còn là biểu tượng của nỗi cô đơn trong lòng người, khi mọi thứ đang dần biến mất, không thể níu giữ lại.
“Tiếng thu" là một bài thơ về sự biến chuyển, sự không thể níu giữ lại thời gian. Mùa thu đến không chỉ là sự thay đổi của thiên nhiên mà còn là một lời nhắc nhở về sự vô thường của tất cả mọi thứ. Như một câu nói nổi tiếng của triết gia Heraclitus:
“Không ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông."
Dòng sông của thời gian luôn trôi, không bao giờ quay lại, giống như mùa thu đến rồi đi, không thể níu giữ. “Tiếng thu" là tiếng lòng của con người trước sự trôi đi của thời gian, trước sự biến chuyển không ngừng của cuộc sống. Mỗi khoảnh khắc qua đi không thể trở lại, và chính mùa thu với tất cả sự tàn phai của nó đã nhắc nhở chúng ta về sự trân trọng những khoảnh khắc quý giá trong đời.
Bài thơ “Tiếng thu" của Lưu Trọng Lư là một tác phẩm nghệ thuật đỉnh cao không chỉ vì sự tinh tế trong hình ảnh và âm thanh mà còn vì sự sâu sắc trong thông điệp triết lý mà nó gửi gắm. Mùa thu trong bài thơ không chỉ là cảnh sắc thiên nhiên mà còn là một phép ẩn dụ về sự thay đổi, sự vô thường và sự chia ly trong cuộc sống. Qua những hình ảnh như ánh trăng mờ, tiếng xào xạc của lá vàng, con nai ngơ ngác, Lưu Trọng Lư đã mời gọi người đọc chiêm nghiệm về thời gian, về sự sống và về những điều mà chúng ta không thể giữ lại. Mùa thu là mùa của sự mất mát, nhưng cũng là mùa của sự chấp nhận, của sự hòa mình vào dòng chảy vô tận của thời gian. Bài thơ không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật, mà là một triết lý sống, một lời nhắc nhở về sự vô thường, về những khoảnh khắc đáng trân trọng trong cuộc đời.