Bài thơ "Bác ơi" là một trong những tác phẩm nổi bật của Tố Hữu, một trong những nhà thơ lớn của văn học Việt Nam. Bài thơ được sáng tác trong hoàn cảnh lịch sử đầy biến động, phản ánh sự kính yêu, lòng biết ơn và nỗi đau mất mát đối với Chủ tịch Hồ Chí Minh – lãnh tụ vĩ đại của dân tộc. Thơ Tố Hữu luôn gắn liền với những sự kiện lịch sử quan trọng và mang đậm tính cảm xúc, trong đó, "Bác ơi" là một tác phẩm có giá trị sâu sắc về mặt tư tưởng và nghệ thuật.
Tố Hữu (1920-2002), tên thật là Trí (Nguyễn Trí), là một trong những nhà thơ lớn của nền văn học cách mạng Việt Nam. Thơ của ông gắn liền với các sự kiện lịch sử quan trọng của đất nước, từ thời kỳ kháng chiến chống Pháp, chống Mỹ cho đến những năm đầu sau khi đất nước thống nhất. Tố Hữu là một trong những người đầu tiên đưa tiếng nói của thơ vào trong dòng chảy cách mạng, góp phần xây dựng tư tưởng, tình cảm của dân tộc.
Bài thơ "Bác ơi" được viết vào năm 1969, khi Chủ tịch Hồ Chí Minh qua đời. Đây là một sự kiện vô cùng đau thương đối với dân tộc Việt Nam, và Tố Hữu, với tư cách là một người con của dân tộc, đã gửi gắm nỗi đau và sự tiếc thương sâu sắc qua bài thơ này.
Bác Hồ không chỉ là một người lãnh tụ vĩ đại, mà còn là một biểu tượng của tình yêu nước, của lòng nhân ái. Tố Hữu đã từng là người chứng kiến và tham gia vào nhiều sự kiện quan trọng dưới sự lãnh đạo của Bác. Vì vậy, nỗi đau mất mát trong bài thơ là nỗi đau của cả dân tộc, của một thế hệ gắn liền với lý tưởng cách mạng.
Bài thơ "Bác ơi" là một lời than thở, tưởng niệm đầy xúc động của tác giả trước sự ra đi của Bác Hồ. Tố Hữu thể hiện lòng biết ơn sâu sắc đối với Bác, đồng thời là sự mất mát không thể bù đắp được đối với dân tộc. Bài thơ không chỉ là sự thể hiện niềm kính yêu mà còn là nỗi buồn, nỗi đau đớn khôn xiết khi đất nước mất đi một lãnh tụ vĩ đại.
Bài thơ được chia thành 3 phần chính:
Phần 1: Lời thăm hỏi, trò chuyện của tác giả với Bác (Câu hỏi của Tố Hữu "Bác ơi!").
Phần 2: Cảm xúc của tác giả trước sự ra đi của Bác và những ảnh hưởng lớn lao mà Bác để lại cho dân tộc.
Phần 3: Lời cam kết của tác giả và dân tộc sẽ tiếp tục sự nghiệp của Bác.
Bài thơ được viết theo thể thơ tự do, ngữ điệu tự sự, mang tính chất tâm sự, đối thoại với Bác. Ngữ điệu thể hiện sự buồn bã, cảm động và trân trọng. Câu thơ "Bác ơi!" được lặp lại nhiều lần, như một lời gọi tha thiết, đầy đau xót, thể hiện niềm kính yêu vô bờ bến.
Tố Hữu sử dụng nhiều hình ảnh ẩn dụ để biểu đạt sự vĩ đại và ảnh hưởng sâu rộng của Bác Hồ đối với dân tộc. Bác Hồ không chỉ là một con người, mà là một biểu tượng cho tình yêu quê hương đất nước, cho lý tưởng cách mạng.
Hình ảnh “Bác ơi!”: Đây là một câu gọi mang tính chất xót xa, đau đớn, thể hiện nỗi mất mát không thể diễn tả thành lời của dân tộc khi mất đi vị lãnh tụ yêu kính.
“Bác đi rồi, nhân dân khóc theo Bác”: Hình ảnh này mang tính cộng đồng, thể hiện sự mất mát của toàn dân tộc khi Bác ra đi. Mỗi người dân đều cảm nhận được sự mất mát đó và họ không chỉ khóc vì mất đi một lãnh tụ, mà còn là vì mất đi niềm hy vọng lớn lao.
“Cả nước đau, đất nước đau”: Tố Hữu khẳng định rằng nỗi đau mất mát của Bác không chỉ là của riêng cá nhân, mà là của toàn dân tộc.
Tố Hữu đã thể hiện lòng kính trọng, sự ngưỡng mộ sâu sắc đối với Bác Hồ. Trong bài thơ, Bác được miêu tả như một người cha của dân tộc, một hình mẫu vĩ đại mà mọi người đều kính trọng và yêu quý. Những cảm xúc yêu thương, đau đớn khi Bác qua đời không chỉ dừng lại ở bề ngoài, mà nó là sự cảm nhận sâu sắc của tác giả về một con người vĩ đại đã dành cả đời mình cho cách mạng, cho đất nước.
Bài thơ không chỉ là một lời tiếc thương mà còn là lời cam kết của tác giả và nhân dân sẽ tiếp tục công cuộc cách mạng mà Bác đã dẫn dắt. Tố Hữu đã khẳng định rằng: "Dù Bác đã đi xa, nhưng sự nghiệp của Bác sẽ mãi mãi sống trong trái tim người dân Việt Nam". Đây là một lời hứa, một lời khẳng định sự quyết tâm của toàn dân tộc trong việc tiếp tục sự nghiệp mà Bác đã để lại.
Bài thơ "Bác ơi" là một bài thơ tưởng nhớ, tiếc thương và khẳng định sự vĩ đại của Chủ tịch Hồ Chí Minh. Bài thơ thể hiện sự mất mát không thể bù đắp được của dân tộc Việt Nam khi mất đi một người lãnh tụ vĩ đại, một biểu tượng của lòng yêu nước, tinh thần cách mạng và nhân ái. Mặc dù vậy, Tố Hữu cũng khẳng định rằng sự nghiệp của Bác sẽ tiếp tục sống mãi trong mỗi trái tim người dân Việt Nam.
Bài thơ "Bác ơi" của Tố Hữu là một tác phẩm đậm chất tình cảm và lịch sử. Tác phẩm không chỉ là sự bày tỏ lòng kính yêu đối với Bác Hồ mà còn là lời khẳng định về sự vĩnh cửu của sự nghiệp cách mạng mà Bác để lại cho dân tộc. Bài thơ là lời động viên và hứa hẹn của người dân Việt Nam sẽ tiếp tục đi theo con đường mà Bác đã chỉ dẫn.
Tài liệu tham khảo thêm các tài liệu học tập văn học 12 Tại đây