Biểu cảm là một trong những thể loại văn học giàu sức truyền tải cảm xúc và ý nghĩa, giúp con người thấu hiểu sâu sắc hơn về những điều bình dị trong cuộc sống. Khi viết một bài văn biểu cảm về con người hoặc sự việc, người viết không chỉ bày tỏ cảm xúc cá nhân mà còn gửi gắm những suy nghĩ, tâm tư về giá trị của những điều mình quan sát và trải nghiệm. Qua đó, người đọc cảm nhận được sự gần gũi, chân thật, và đôi khi là những thông điệp sâu sắc về cuộc sống.
Một trong những con người khiến tôi luôn ghi nhớ và kính trọng là người bà của mình. Bà không chỉ là người chăm sóc mà còn là biểu tượng của tình yêu thương và sự hy sinh thầm lặng. Những buổi sáng sớm, khi mọi người còn say giấc, bà đã thức dậy chuẩn bị bữa sáng cho cả gia đình. Hình ảnh bà ngồi bên bếp lửa, đôi bàn tay gầy guộc nhưng khéo léo lật từng chiếc bánh, khuấy nồi cháo thơm lừng, luôn là ký ức sâu đậm trong tâm trí tôi. Bà không nói nhiều, nhưng mỗi cử chỉ, hành động của bà đều thấm đượm tình yêu và sự quan tâm dành cho con cháu. Tôi luôn cảm nhận được sự ấm áp trong ánh mắt bà, sự dịu dàng trong lời khuyên bảo và cả sự kiên cường trong những năm tháng gian khó.
Bà không chỉ là người giữ lửa cho gia đình mà còn là người dạy tôi nhiều bài học quý giá. Qua những câu chuyện bà kể, tôi hiểu hơn về quá khứ, về những khó khăn mà thế hệ đi trước đã trải qua. Từ đó, tôi học được sự trân trọng cuộc sống hiện tại và cố gắng sống tốt hơn. Bà luôn dạy tôi rằng, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, chỉ cần giữ được lòng kiên nhẫn và tình yêu thương thì mọi chuyện rồi sẽ ổn thỏa. Mỗi lần nhớ đến lời dặn của bà, tôi như được tiếp thêm sức mạnh để vượt qua những thử thách trong cuộc sống.
Một sự việc khiến tôi xúc động mãi không quên là ngày bà tiễn tôi lên thành phố để học. Hôm đó, bà không nói nhiều, chỉ cẩn thận gói ghém từng món đồ, từ hộp bánh, lọ muối vừng, đến chiếc khăn len tự tay đan cho tôi. Khi tôi bước lên xe, bà chỉ đứng lặng, vẫy tay với đôi mắt đỏ hoe. Dáng bà nhỏ bé đứng bên đường, lặng lẽ nhìn theo cho đến khi xe khuất bóng, khiến tôi không cầm được nước mắt. Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra, sự xa cách có thể khiến ta trân trọng hơn những khoảnh khắc gần gũi và những người thân yêu trong đời.
Viết một bài văn biểu cảm về con người hay sự việc không chỉ là việc tái hiện cảm xúc mà còn là cách để lưu giữ và trân trọng những giá trị tinh thần quý giá. Người bà của tôi, với những hy sinh và tình yêu thương thầm lặng, đã trở thành nguồn cảm hứng lớn trong cuộc sống. Những ký ức về bà, những bài học từ bà, sẽ mãi là hành trang quý giá để tôi mang theo trên con đường phía trước. Bà là minh chứng sống động cho vẻ đẹp của tình thân, của lòng nhân ái và sự bền bỉ trước mọi khó khăn.
Mỗi người đều có những con người, sự việc để nhớ về, để yêu thương và để trân trọng. Đó có thể là một người thân, một người bạn, hay một kỷ niệm đẹp gắn bó với cuộc đời ta. Hãy để những cảm xúc chân thật ấy dẫn lối cho ngòi bút, bởi chỉ khi viết từ trái tim, bài văn biểu cảm mới thực sự chạm đến trái tim người đọc. Những cảm xúc chân thành, được viết ra từ chính trải nghiệm cá nhân, sẽ trở thành cầu nối để con người hiểu nhau hơn, yêu thương nhau hơn trong cuộc sống.
Một trong những con người mà tôi luôn cảm thấy biết ơn và kính trọng chính là bà của mình. Bà là người gắn bó với tôi từ thuở thơ ấu, là người đã dành trọn vẹn tình yêu thương và sự chăm sóc cho tôi, không chỉ khi tôi còn nhỏ mà đến tận khi đã trưởng thành. Dù bà đã lớn tuổi, sức khỏe không còn như trước, nhưng bà vẫn luôn là chỗ dựa vững chắc cho gia đình và là tấm gương sáng về sự kiên cường và lòng kiên nhẫn. Mỗi buổi sáng, khi những tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu rọi vào cửa sổ, bà đã thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cả gia đình. Bà không bao giờ than phiền về công việc, chỉ cặm cụi làm mà không bao giờ để ý đến mệt mỏi của mình. Bà luôn miệng dặn dò chúng tôi phải sống tốt, biết yêu thương và quan tâm đến những người xung quanh.
Hình ảnh bà ngồi bên bếp lửa, đôi tay khéo léo quấn từng chiếc bánh, nấu những nồi cháo ấm áp hay xắn tay áo để ra vườn chăm sóc rau quả luôn hiện lên trong tâm trí tôi mỗi khi nghĩ về bà. Những lúc trời trở gió, bà lại ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài và bảo tôi rằng, dù cuộc sống có vất vả đến đâu, nếu biết kiên trì, nhẫn nại thì mọi khó khăn đều sẽ qua. Đó là những lời dạy mà bà thường xuyên nhắc nhở tôi, giúp tôi hiểu rằng, trong cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng chỉ cần có lòng kiên trì và tình yêu thương, mọi chuyện rồi sẽ ổn.
Bà không chỉ dạy tôi về cách sống, mà bà còn là người truyền lại cho tôi những giá trị văn hóa, những truyền thống quý báu của gia đình và dân tộc. Mỗi câu chuyện bà kể về những năm tháng chiến tranh, về những khó khăn, gian khổ mà bà đã trải qua đều mang đến cho tôi sự kính trọng sâu sắc đối với những thế hệ đi trước. Được nghe bà kể về những ngày kháng chiến gian khổ, về những hy sinh của ông bà, cha mẹ, tôi mới hiểu rằng mỗi thành quả hiện tại của chúng ta đều có sự đóng góp của những người đi trước, là những hy sinh vô hình mà chúng ta cần phải trân trọng.
Một sự việc mà tôi không thể nào quên, là lần bà tiễn tôi đi học xa. Hôm đó, khi tôi chuẩn bị hành lý, bà lặng lẽ ra ngoài vườn, nhặt cho tôi những quả ổi xanh, mấy chiếc bánh bà vừa làm, rồi bảo tôi: “Đi xa phải nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng quên về thăm bà”. Khi tôi bước lên xe, bà đứng bên cửa sổ, vẫy tay và dõi theo cho đến khi chiếc xe khuất hẳn. Đó là lần đầu tiên tôi thấy mắt bà đỏ hoe, không nói lời nào nhưng tôi biết trong lòng bà là bao nỗi lo âu, bao nhiêu yêu thương gửi gắm vào tôi. Khi chiếc xe lăn bánh, tôi không cầm được nước mắt, vì tôi hiểu rằng, không chỉ là sự chia ly, mà trong lòng bà là cả một bầu trời yêu thương, lo lắng cho tôi. Sự hi sinh của bà đã dạy tôi rất nhiều bài học về tình yêu thương gia đình, về sự vững vàng trong mọi thử thách của cuộc đời.
Đối với tôi, bà là biểu tượng của tình yêu thương vô bờ bến và là người có ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc sống của tôi. Dù bà không phải là người có thể hiện ra ngoài những lời nói lớn lao, nhưng chính những hành động nhỏ bé, những lời dạy bảo chân thành, bà đã trao cho tôi những giá trị quý giá. Mỗi lần nhớ lại những hình ảnh ấy, tôi lại cảm thấy lòng mình ấm áp và đầy tự hào. Bà đã giúp tôi nhận ra rằng, trong cuộc sống này, tình yêu thương gia đình là thứ vô giá, là nguồn động lực mạnh mẽ giúp tôi vượt qua những khó khăn trong cuộc sống.
Mỗi bài văn biểu cảm không chỉ là sự thể hiện cảm xúc, mà còn là cơ hội để ta bày tỏ lòng biết ơn, sự kính trọng đối với những con người, sự việc đã để lại dấu ấn trong cuộc đời mình. Con người và sự việc mà ta cảm nhận và yêu mến luôn có một sức mạnh kỳ diệu, giúp ta hiểu hơn về cuộc sống, về những giá trị cần trân trọng. Bài học từ bà sẽ luôn là nguồn cảm hứng để tôi sống tốt hơn, làm việc chăm chỉ hơn và yêu thương mọi người xung quanh nhiều hơn. Bà không chỉ là người thân yêu trong gia đình, mà còn là người thầy dạy tôi những bài học về tình người, về cuộc sống, để tôi có thể tiếp tục bước đi trên con đường đời này với niềm tin và sự vững vàng