Bài thơ "Đợi mẹ" của nhà thơ Trần Đăng Khoa là một tác phẩm đặc sắc, thể hiện tình cảm sâu sắc của người con đối với người mẹ trong những hoàn cảnh khó khăn và đầy hy vọng. Từ những câu chữ giản dị, dễ hiểu nhưng lại chạm đến tận cùng cảm xúc của người đọc, bài thơ mang đến một thông điệp mạnh mẽ về tình mẫu tử thiêng liêng, cao quý và sự hy sinh vô bờ bến của mẹ.
Bài thơ “Đợi mẹ” được viết theo thể thơ tự do, không có quy tắc về số lượng câu trong mỗi khổ thơ, tạo nên một nhịp điệu tự nhiên, tựa như tiếng lòng của một đứa trẻ đang đợi mẹ. Mở đầu bài thơ, tác giả đưa ra hình ảnh một cậu bé đang một mình đứng chờ mẹ. Hình ảnh ấy không chỉ thể hiện sự mong ngóng mà còn là sự hi vọng của đứa trẻ vào sự trở về của mẹ. Cậu bé tưởng tượng, mẹ sẽ mang về những thứ mà cậu yêu thích, những gì đẹp đẽ và ngọt ngào nhất trong cuộc sống của cậu.
Tuy nhiên, theo dòng cảm xúc của bài thơ, hình ảnh mẹ dần trở nên xa vời, không rõ ràng. Mẹ như một người luôn đi xa, như một hình bóng mờ nhạt trong tâm trí đứa trẻ, khiến cho việc đợi mẹ trở nên vô vọng. Những hình ảnh "ngọn đèn khuya" hay "bóng mẹ xa xa" khiến cho cảm giác mong chờ của đứa trẻ trở nên dài dẳng, khắc khoải.
Tuy nhiên, ngay sau đó, trong tâm trí đứa trẻ lại xuất hiện một luồng ánh sáng mới. Mẹ chính là nguồn sống, là điểm tựa duy nhất mà đứa trẻ có thể dựa vào. Cậu bé đợi mẹ không chỉ là để được mẹ chăm sóc, mà còn để tìm lại sự bình yên và cảm giác an toàn mà chỉ có mẹ mới mang lại. Mẹ trở thành một hình tượng bất tử trong tâm trí cậu bé, một niềm tin vô tận vào tình yêu thương không điều kiện.
Bài thơ sử dụng những hình ảnh rất cụ thể và dễ hiểu nhưng lại mang một chiều sâu cảm xúc lớn lao. Việc sử dụng những hình ảnh đơn giản nhưng có sức gợi mạnh mẽ như "đợi mẹ", "ngọn đèn khuya", "bóng mẹ xa xa" khiến cho người đọc cảm thấy gần gũi và dễ dàng đồng cảm. Những hình ảnh này không chỉ đơn thuần là miêu tả cảnh vật, mà còn phản ánh trạng thái tâm lý của đứa trẻ trong lúc chờ đợi, khiến bài thơ trở nên sống động và dễ cảm nhận.
Ngoài ra, việc tác giả sử dụng thể thơ tự do không theo một quy chuẩn cụ thể cũng là một điểm mạnh của bài thơ. Câu văn được viết mạch lạc, tự nhiên như lời tâm sự của đứa trẻ, giúp người đọc dễ dàng cảm nhận được sự chân thật và sự mong mỏi trong từng câu chữ.
Một trong những chủ đề chính mà bài thơ truyền tải chính là tình mẫu tử. Tình mẫu tử trong bài thơ không chỉ được thể hiện qua việc đứa trẻ mong chờ mẹ mà còn qua việc mẹ luôn hiện diện trong tâm trí đứa trẻ. Mẹ là hình ảnh của tình yêu thương vô bờ bến, là người luôn bảo vệ và che chở cho con cái, dù cho có bất cứ khó khăn nào.
Tình mẹ như ngọn đèn soi sáng con đường, như bóng mát che chở trong những giờ phút khó khăn. Mặc dù mẹ vắng nhà, nhưng tình cảm ấy vẫn đong đầy trong tâm trí đứa trẻ. Tình yêu của mẹ là thứ không thể thiếu trong cuộc sống của mỗi con người, và đối với đứa trẻ trong bài thơ, sự chờ đợi mẹ chính là sự khẳng định về tình cảm thiêng liêng và sự hy sinh của mẹ.
Bài thơ "Đợi mẹ" của Trần Đăng Khoa là một tác phẩm rất đặc biệt khi có thể gợi lên những cảm xúc sâu lắng về tình mẹ trong mỗi người đọc. Bằng những câu chữ giản dị, gần gũi, tác giả đã khắc họa một bức tranh sinh động về tình yêu của mẹ, đồng thời thể hiện sự vô cùng ngưỡng mộ và yêu thương của đứa con dành cho mẹ.
Tình mẫu tử trong bài thơ không chỉ là tình cảm gia đình mà còn là một hình ảnh vĩ đại, cao cả của tình yêu thương con người. Đối với những ai đã và đang có mẹ, bài thơ như một lời nhắc nhở về những gì mẹ đã làm cho chúng ta, về tình cảm thiêng liêng mà mẹ dành cho chúng ta. Còn đối với những ai chưa có mẹ, bài thơ là một sự khắc khoải, là nỗi nhớ mong về người đã khuất.
Từ bài thơ này, chúng ta cũng học được cách trân trọng tình yêu thương trong gia đình, biết cảm nhận và quý trọng những khoảnh khắc bên người thân. Mẹ không chỉ là người sinh ra ta, mà còn là người luôn ở bên, chăm sóc, bảo vệ ta trong suốt cuộc đời.